Cảm động câu chuyện: Người Nhật nhặt rác

nhat rac

Xã hội càng phát triển dường như con người lại càng chạy đua với cơm áo gạo tiền, nghĩ đến lợi ích cá nhân nhiều hơn là nghĩ đến lợi ích chung cho xã hội.

Đã rất lâu rồi trong cuộc sống tôi mới được chứng kiến một nghĩa cử cao đẹp của con người.

Đó là vào kỳ nghỉ lễ 30/4 vừa qua, tôi có đi du lịch đảo Nam Du, một địa điểm du lịch mới nổi ở Kiên Giang.

Thông qua bạn bè giới thiệu tôi được biết nơi đây là một hòn đảo hoang sơ, nước biển trong xanh, có những rặng san hô đẹp, nhiều tôm cá, có thể câu mực vào ban đêm, lặn bắt nhum vào ban ngày…

Trải qua bao nhiêu khó khăn, đi xe buýt từ Tp.Hồ Chí Minh xuống Kiên Giang mất 6 tiếng, rồi từ Kiên Giang đi nhờ tàu chở cá chật chội thêm 6 tiếng nữa mới ra được đến hòn đảo. Bước chân xuống hòn đảo lúc 5h sáng, chúng tôi mau chóng di chuyển về nhà trọ, nơi chúng tôi đã đặt trước khi đến đây vài ngày.

Về đến nhà trọ, chúng tôi cất hành lý, nghỉ ngơi ít phút đi ăn sáng rồi ra bãi tắm xinh đẹp của hòn đảo. Nước biển ở đây trong xanh nhưng ngặt một nỗi rác rất nhiều. Lý do là rác của người dân trên đảo xả ra hàng ngày cộng với việc vài năm gần đây lượng khách du lịch tới nhiều. Chính quyền xã đảo chưa thực hiện việc gom rác cho người dân.

Nhóm chúng tôi thuê một căn lều để có chỗ ngồi và để đồ đạc khi xuống biển. Mọi người ai cũng vội vàng thay đồ rồi lao xuống biển tắm còn tôi vẫn thong thả ngồi trên ghế võng nhìn ra phía biển, nơi mọi người đang tắm.

Lọt vào ánh nhìn của tôi là một hình ảnh vô cùng lạ lùng. Đó là có một người đàn ông cởi trần, dáng mập mạp, đeo kính, da ngăm ngăm vì bị cháy nắng, cao ráo, giống như người Nhật. Vì tôi làm việc với người Nhật lâu năm nên khi nhìn là tôi nhận ra có phải người Nhật hay không liền? Anh ta cứ lúi húi gần bờ, cúi nhặt cúi nhặt, trên tay cầm một bịch rác. Anh ta cứ đi dọc bờ biển rồi cúi nhặt cúi nhặt.

Tôi theo dõi hành động của anh ta gần 20 phút. Tò mò quá, cảm thấy lạ lùng quá, tôi chợt nghĩ hay anh ta là quản lý của bãi tắm này? Nhưng suy nghĩ đó chợt qua đi, tôi nghĩ chắc không đâu dù là quản lý cũng chẳng bao giờ thấy ai làm điều lạ lùng này cả.

Tôi quyết định đứng lên, tiến ra phía anh lúc anh đang cặm cụi. Tới gần tôi mới thấy rõ việc gì anh đang làm. Hình ảnh đó làm tôi xúc động đến tận bây giờ. Đó là một anh chàng mập mạp, đeo kính cận, tay trái cầm một bịch rác, tay phải cầm vài miếng rác còn sũng nước. Là người Việt Nam tôi vô cùng xấu hổ trước mắt anh. Xấu hổ vì bãi biển của nước mình quá nhiều rác, xấu hổ vì tôi đã không làm được cái việc đơn giản mà anh đang làm.

Tôi không tin vào mắt mình, tôi không thể tin được có một người lặn lội bao nhiêu cây số, ngồi tàu cá bao nhiêu tiếng mệt mỏi, không dùng khoảng thời gian ít ỏi ở đây để vui chơi giải trí mà lại đi nhặt rác.

Tôi bắt chuyện với anh, anh cũng vui vẻ trả lời lại. Tôi hỏi sao anh lại làm công việc này? Anh trả lời “Tôi yêu Việt Nam, tôi yêu bãi biển này và tôi muốn làm cho nó không còn rác”, đơn giản chỉ vậy thôi. Trong tôi vô cùng hạnh phúc, vì tôi gặp được một người nước ngoài yêu quê hương tôi, muốn giúp sức để làm đẹp quê hương tôi. Tôi vô cùng cảm kích trước hành động cao đẹp ấy. Tôi nói tôi có thể cùng anh nhặt rác được không? Anh vui vẻ nhận lời. Chúng tôi vừa nhặt rác vừa hỏi han về cuộc sống của nhau.

Bạn bè tôi không thấy tôi xuống tắm, chạy lại tính rủ tôi tắm thì thấy tôi và anh bạn Nhật đang cặm cụi nhặt rác thế là toàn bộ các bạn của tôi ngừng tắm, cùng súm tay vào nhặt rác. Tôi vô cùng hạnh phúc khi cử chỉ cao đẹp được lan toả ra cho mọi người. Nhìn hình ảnh mọi người cùng nhau nhặt rác tôi cảm thấy xúc động lắm.

nr

nr1

Sau một hồi thì bãi biển cũng trở nên sạch sẽ không còn rác, tôi chào anh bạn Nhật rồi cùng lũ bạn ra biển tắm tiếp. Anh bạn Nhật cũng ra tắm cùng chúng tôi, nhưng ít phút sau tôi lại thấy anh quay vào bờ và anh lại tiếp tục việc nhặt rác.

Từ phía biển nhìn vào bờ, lòng tôi cứ bâng khuâng một suy nghĩ sao lại có những con người như thế nhỉ? Không quan tâm xung quanh ai nghĩ gì, làm những việc mà họ cho là tốt đẹp cho xã hội.

Sau khi tắm được cũng lâu, chúng tôi lên bờ thu dọn hành lý về nhà trọ.

Lên đến bờ tôi vẫn còn gặp anh người Nhật cứ đi dọc bãi biển nhặt rác. Tôi xin anh địa chỉ liên lạc để khi về Sài Gòn có dịp gặp lại, anh vui vẻ cho tôi.

Lúc ra về cùng lũ bạn tôi cứ mãi ngoái nhìn về phía bãi biển, ngóng theo hình dáng đang cặm cụi nhặt rác của anh, lòng đầy vương vấn. Không biết đến khi nào tôi mới được gặp lại anh?

Takahashi

Xem thêm các bài liên quan thú vị khác!
Xem thêm: