Người đàn ông mất hai chân và tay phải trong tai nạn, tấm gương vươn lên từ đáy xã hội

Trong xã hội, bạn nghe thấy lời than vãn ở khắp mọi nơi. “Tôi không cố được nữa”, “Chắc bỏ cuộc thôi”, hay “Trên đời này không ai bất hạnh như tôi”. Thế nhưng có ai hiểu cảm giác thực sự bất hạnh là như thế nào? Bạn nghĩ bạn đang bất hạnh, nhưng bạn hoàn toàn có thể bất hạnh hơn nữa.

Đây là câu chuyện về một người đàn ông, tưởng chừng đã mất tất cả mọi thứ, nhưng vẫn cố gắng vượt qua nghịch cảnh.

Người đàn ông này tên là Yamada Chihiro.

Ảnh https://hbol.jp/229533

Vào năm 2012, anh trải qua tai nạn khủng khiếp, bị tàu hoả cán đến mức mất đi cả hai chân và tay phải.
Tại thời điểm đó, anh Yamada mới 20 tuổi, người vừa được nhận vào làm vị trí nhân viên kinh doanh cho một công ty bán cáp TV.

Trước khi xảy ra sự việc, anh Yamada là người hoạt bát vui vẻ, sống tích cực. Anh không từ chối các buổi tiệc nhậu cùng bạn bè và đồng nghiệp. Đó là vào hôm anh uống quá chén, và ngủ quên đến trạm cuối cùng. Khi xuống tàu, anh ngã xuống đường ray và bị tàu hoả cán qua.

Khi tỉnh dậy, anh Yamada thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Anh cố di chuyển tay phải nhưng không cảm nhận được phản ứng nào cả. Anh nhìn xuống mà nhận ra tay phải của mình không còn nữa. Cứ như thể một cơn ác mộng…

Sau khi nghe bác sĩ giải thích tình hình, Yamada biết được rằng cả hai chân và tay phải đã không còn nữa. Chàng thanh niên trẻ gục ngã, cảm giác như cuộc sống đến đây là chấm dứt.

Một đêm nọ, Yamada muốn đi vệ sinh, nhưng anh không tài nào điều khiển được cơ thể theo ý muốn. Anh ngã từ trên giường xuống và chịu đựng cơn đau dai dẳng.
Bàn tay phải của anh vẫn còn sót lại cảm giác, nhiều khi anh quên mất là nó đã không còn. Thế nhưng cứ mỗi lần nhìn cơ thể mình trong gương, Yamada không khỏi cảm thấy tuyệt vọng. Mỗi ngày trôi qua, anh đều dằn vặt trong suy nghĩ tự sát.

Anh hối hận vì mình vẫn còn sống.
Sao lúc đó không chết đi cho rồi…

Thế nhưng, cùng với sự quan tâm chăm sóc và không từ bỏ của những người xung quanh, những suy nghĩ tiêu cực của Yamada dần được thay đổi.
Mặc dù ở trong tình trạng tồi tệ như vậy, Yamada nhận ra rằng những người xung quanh không hề bỏ mặc anh, trái lại họ cố gắng để khiến anh nhìn sự việc một cách lạc quan và tích cực hơn.

Khi còn ở trên giường bệnh, bên cạnh bố mẹ đang khóc nức nở, người anh em của Yamada đã nói một câu thế này.

Dù không còn tay chân, nhưng cậu không thể phí hoài mạng sống đã được cứu như vậy.

Câu nói này khắc sâu vào tim của Yamada.

Yamada nhận ra rằng thứ mình mất đi chỉ là bề ngoài, bản thân anh không hề thay đổi. Với suy nghĩ tích cực này, anh bắt đầu lên kế hoạch tái hoà nhập cộng đồng cho chính mình.

Tai nạn xảy ra năm Yamada 20 tuổi, anh lên kế hoạch phục hồi bản thân cho đến năm 22 tuổi. Tại thời điểm đó, Yamada muốn mình trở thành một công dân bình thường và có thể được đi làm như bất kỳ ai.

Anh đi học, lấy bằng kế toán và tin học văn phòng, sau đó bắt đầu nộp đơn tìm việc vào năm tiếp theo. Yamada ngừng nghĩ về những gì mình đã mất, cố gắng thêm vào những kỹ năng mới. Để làm được những điều đó, điều mà Yamada cần là suy nghĩ tích cực.

Đến thời điểm hiện tại, tuy anh Yamada không thể làm những việc đòi hỏi nhiều thể lực như thay bóng đèn,… nhưng anh có thể tự mình làm các công việc như giặt giũ, nấu ăn, dọn dẹp,…
Mặc dù tốn nhiều thời gian hơn người khác, nhưng anh có thể tự mình hoàn tất mà không cần đến sự giúp đỡ.

Thêm vào đó anh cũng được nhận công việc, có thể sống độc lập.

Đọc đến đây, bạn có còn cảm nhận bản thân là người xui xẻo nhất thế giới?
Bên cạnh anh Yamada, còn rất nhiều người vẫn đang nổ lực vươn lên mặc dù bị đày xuống đáy sâu của xã hội.
Do đó ngừng than vãn, suy nghĩ tích cực và cố gắng hết sức trong bất kỳ công việc nào, bạn nhé !!!

Kengo Abe
Xem thêm các bài liên quan thú vị khác!
Xem thêm: