Câu chuyện về Jikininki – Những con ma bị “ép” phải ăn xác người

Jikininki là con ma chuyên ăn xác người trong truyền thuyết Nhật Bản. Chúng có hình dáng tương tự như con người nhưng trông đáng sợ và quái dị hơn. Răng của chúng sắc nhọn, dễ dàng róc da nạn nhân.

Ảnh: yokai.com

Jikininki thường quanh quẩn ở các ngôi làng, ngôi Đền bỏ hoang hoặc miếu cũ. Chúng tránh tiếp xúc trực tiếp với con người nhưng vẫn ở gần nơi có con người sinh sống vì xác người là nguồn thức ăn chính. Jikininki không hề cảm thấy vui khi tồn tại và không thích thú với việc ăn xác người. Chúng chỉ ăn xác người để giảm đi phần nào cơn đói cồn cào vô tận.

Ảnh: Internet

Jikininki là sinh vật tồn tại giữa ‘sống’ và ‘chết’, có những đặc điểm giống như ma. Chúng vô hình vào ban ngày và xuất hiện vào ban đêm. Khi đêm đến, Jikininki thường lẻn vào các ngôi đền, ăn xác người chết được con người đặt trong đền để cầu nguyện.

Jikininki có liên quan mật thiết tới Gaki – những con ma đói trong Phật giáo, Gaki luôn cảm thấy đói bụng nhưng không thể ăn bất kỳ thứ gì.

Một người xấu xa, tồi tệ, khi chết đi sẽ có khả năng trở thành Jikininki. Một số jikiniki là những nhà sư tha hóa, không thể đầu thai sang kiếp sau. Một số khác từng là người bình thường có sở thích ăn thịt người.

——————————————————————————————————————————————————————————————————

Truyền thuyết kể rằng, cách đây rất lâu, có một nhà sư tên là Musō Soseki đang đi hành hương thì bị lạc sâu trong núi. Khi mặt trời dần lặn, nhà sư may mắn tìm thấy một ngôi đền nhỏ nằm trên đỉnh đồi. Sư đi đến và định xin tá túc lại đây một đêm. Tuy nhiên, chào đón Muso lại là một nhà sư lớn tuổi thô lỗ, ông ta nói ông không bao giờ cho người khác ở lại đây và bảo Muso nên xuống ngôi làng dưới thung lũng.

Muso không còn cách nào khác là phải đi đến ngôi làng nọ. Tại đây, sư được con trai trưởng làng tiếp đón một cách nồng hậu và dành cho sư một chỗ nghỉ ngơi riêng.

Tuy nhiên, cậu trai trẻ bất ngờ thông báo rằng: ”Cha của cháu vừa mất. Ở làng này có một phong tục, mỗi khi có người chết, mọi người phải để lại xác và tạm đi ra khỏi làng một đêm. Nếu không làm vậy, cả làng sẽ bị nguyền rủa. Cháu nghĩ sư chắc hẳn đã rất mệt rồi, và cũng không phải là người dân trong làng nên ở lại đây cũng không sao.”

Sau đó, cả làng đi hết, chỉ còn lại Muso và thi thể trưởng làng.

Đêm đó, khi Muso đọc kinh cầu nguyện bên cạnh cái xác, đột nhiên, sư bỗng cảm thấy ớn lạnh, cả cơ thể đột ngột tê liệt. Sau đó, một sinh vật với hình dạng kỳ quái chầm chậm tiến vào trong phòng và từ từ ăn xác của trưởng làng. Xong xuôi, nó lặng lẽ biến mất.

Sáng hôm sau, khi dân làng trở về, Muso kể cho họ nghe những gì đã thấy. Con trai của trưởng làng nói với rằng điều này quả đúng như truyền thuyết. Muso ngạc nhiên và hỏi tại sao nhà sư sống gần đó không làm lễ cầu an cho ngôi làng. Người con trai lập tức bối rối trả lời rằng không có nhà sư nào sống ở gần đây cả.

Sau khi tạm biệt dân làng, nhà sư quay lại ngôi đền trên đỉnh đồi. Tại đây, Muso gặp lại nhà sư lớn tuổi nọ, nhà sư này lập tức xin lỗi Muso:” “Tôi xin lỗi vì sư phải chứng kiến cảnh tượng đêm qua. Con ma mà sư nhìn thấy trong nhà của trưởng làng chính là tôi. Ngày xưa, tôi đã từng là một nhà sư. Tôi cũng từng thực hiện rất nhiều nghi lễ trừ tà, nhưng trong thâm tâm, tôi không thực sự quan tâm đến linh hồn người chết mà chỉ chăm chăm làm vì tiền. Vì thế, khi chết đi, tôi đã biến thành Jikininki và buộc phải ăn xác của người chết. Xin hãy cứu lấy linh hồn tôi và giải thoát cho tôi khỏi sự giày vò này!”

Sau khi được Muso đọc kinh giải thoát, nhà sư và ngôi đền cũ nát biến mất, để lại một bia mộ cổ, phủ đầy rêu.

RIN
Xem thêm: