Câu chuyện đổi vé máy bay, cứu một mạng người

Chuyến bay 123 của hãng Japan Airlines ở Minoo, tỉnh Osaka đâm vào sườn núi tỉnh Gunma vào ngày 12/8/1985. Đây là chuyến bay mà ông Seiichi Murao dự định đi. May mắn thay, sự việc đổi vé đã cứu ông một mạng.

Ông Seiichi Murao, năm nay 81 tuổi, khi đó ra sân bay Haneda để trở về nhà của mình ở thành phố Minoo, tỉnh Osaka sau khi tham dự buổi lễ trao giải thư pháp tại Tokyo. Vì đến sân bay quá sớm nên khi xếp hàng để nhận vé của chuyến bay 123, ông Seiichi Murao được tiếp viên đề nghị hỗ trợ đổi vé sang chuyến sớm hơn do hành khách của chuyến đó huỷ vé và ông đã đồng ý.

Ảnh https://www.asahi.com/

Trong khi xếp hàng chờ kiểm tra an ninh, ông gặp một gia đình 4 người đang xếp hàng để lên chuyến bay 123. Ông nghe một nhân viên an ninh sân bay đề nghị gia đình họ chuyển sang chuyến bay sau, vì lý do sẽ mất thời gian để kiểm tra, xác nhận xem bể cá mà họ mang theo có được phép đưa lên máy máy không.

Những tình huống này vẫn thường xảy ra ở sân bay, ông Seiichi Murao cũng chẳng bận tâm. Ông đi ngang gia đình họ để qua cổng an ninh.

Khi trở về nhà vào buổi tối hôm đó, vợ hỏi ông đã trở về bằng cách nào với khuôn mặt đầy lo lắng. Không hiểu câu hỏi của vợ, ông Seiichi Murao không nói nên lời, sau đó không hiểu vì lý do gì, ông trả lời rằng mình về bằng Shinkansen.

Bất chợt trên TV trong phòng khách bắt đầu phát tin tức về chuyến bay số hiệu 123 của hãng Japan Airlines đã biến mất khỏi hệ thống radar. Phát thanh viên liên tục lặp lại: “Một chuyến bay của Japan Airlines đã biến mất khỏi radar.” Đó là chuyến bay lúc đầu ông định đi.

Chuyến bay 123 của Japan Airlines đã lao xuống sườn núi Osutakayama ở Ueno, tỉnh Gunma. Vụ tai nạn cướp đi sinh mạng của 520 hành khách và phi hành đoàn, chỉ có 4 người sống sót. Đây là một trong những thảm hoạ kinh khủng nhất trong lịch sử hàng không

Nguyên nhân được cho là ở chuyến bay lần trước, chiếc máy bay đã bị tai nạn ở phần đuôi nhưng lại không được sửa chữa cẩn thận, khiến máy bay không chịu được áp lực dẫn đến tai nạn.

Ông Seiichi Murao lấy tấm vé được đóng dấu 121 trong túi , bằng chứng cho việc mạng của ông đã được cứu vào phút cuối. Chợt nhớ đến gia đình mà ông đã gặp ở sân bay, ông tự hỏi liệu gia đình đó có đi trên chuyến bay đó không nhỉ.

Trong vòng 5 năm sau đó, Seiichi Murao vẫn luôn giữ bí mật trong lòng. Ông không kể trải nghiệm của mình với bất kỳ ai. Ông không ngừng tự hỏi ” Điều gì xảy ra nếu như ông vẫn bay trên chuyến 123 như kế hoạch?”.

Mãi về sau ông mới có thể lấy hết can đảm để chia sẻ cảm xúc của mình với gia đình.

Seiichi Murao quyết định dành thời gian mỗi năm để leo lên sườn núi thăm nơi chiếc máy bay gặp nạn.

Ông không trò chuyện với bất kỳ ai, chỉ im lặng quan sát buổi lễ cầu nguyện cho những sinh mạng đã qua đời được tổ chức dưới chân núi. Ông đứng từ xa, suy ngẫm về những sinh mạng đã mất trong khi ông được thoát nạn.

Ông Seiichi Murao bị chẩn đoán ung thư cách đây 7 năm.

Seiichi Murao đã dùng tài năng của mình để tạo ra tác phẩm kết hợp giữa thư pháp và hội hoạ, kể về thảm kịch để thể hiện cảm xúc của bản thân. Ông nghĩ rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để tổ chức một triển lãm cá nhân.

Tác phẩm này được trưng bày tại một cuộc triển lãm vào năm 2015, bên trên có dòng chữ thư pháp “Chinkon” (cầu siêu), bên dưới là bức tranh đài tưởng niệm những nạn nhân ở đỉnh núi. Seiichi Murao cũng đặt vé máy bay của mình ở một góc của bức tranh.

Vào tháng 7, ông Seiichi Murao đến thăm địa điểm tai nạn một lần nữa. Tất cả những gì ông có thể nghe thấy là tiếng bước chân của mình trên sỏi và tiếng ve kêu râm ran.

“Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ.” ông nói như thể đang nói chuyện với các nạn nhân.

Khi thắp hương cho các linh hồn đã khuất, một làn khói mỏng bay lên trong không khí và biến mất vào bầu trời xanh. Seiichi Murao lấy chiếc vé ra và vuốt ve trước khi nhẹ nhàng nhét vào ví.

AD
Xem thêm: