Tình bạn đáng quý giữa “nghệ sĩ piano 7 ngón” và hai tên trộm
Tình bạn đáng quý giữa “nghệ sĩ piano 7 ngón” và hai tên trộm
Trong một tình huống nào đó, nếu không may bị trộm đột nhập vào nhà, Quý vị sẽ làm gì?
Câu chuyện dưới đây kể về một mối quan hệ đặc biệt đầy tình người đã nảy nở giữa một nghệ sĩ piano người Nhật và hai tên trộm đột nhập vào nhà anh ta.
Khi con người thật sự cố gắng thấu hiểu lẫn nhau, một thế giới hạnh phúc có thể được tạo nên. Và chính người nghệ sĩ này đã chứng minh điều đó.
Nhân vật chính câu câu chuyện lần này là Nishikawa Gohei, một nghệ sĩ piano người Nhật. Nishikawa từng mắc một bệnh liên quan đến hệ thần kinh khiến tay không thể cử động được nữa. Bằng nỗ lực kiên trì tập phục hồi chức năng, cuối cùng Nishikawa chỉ có thể cử động được 7 ngón tay trên cả hai bàn tay. Dù vậy, anh vẫn không từ bỏ ước mơ trở thành nghệ sĩ piano chuyên nghiệp và vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Sự việc xảy ra khi Nishikawa sống tại New York (một thành phố ở Mỹ).
Một đêm nọ, có hai tên trộm đột nhập vào nhà anh giữa cái lạnh -17°C của mùa đông. Là một người đã được sinh ra và lớn lên ở Nhật Bản, quen với an ninh ở quê nhà, Nishikawa đã quên không khoá cửa.
Sau khi đột nhập vào nhà, hai tên trộm chĩa ống tiêm chứa chất lỏng trong suốt vào Nishikawa để đe dọa và bắt đầu lục lọi đồ đạc trong nhà.
Trong tình cảnh đó, Nishikawa bỗng nhiên nảy sinh một thắc mắc. Không hiểu vì sao những người này lại trở thành trộm cướp, anh chủ động bắt chuyện với hai tên trộm:
- “Các anh đã trải qua thời thơ ấu như thế nào?”
Trước câu hỏi đầy bất ngờ, một trong hai tên trộm quát lên:
- “Mày nghĩ mày có thể hiểu được nỗi đau đó hay sao?”
Hóa ra, những người này đã trải qua một tuổi thơ đầy bất hạnh. Cha ruột thì thường xuyên bạo hành, đánh đập, còn mẹ lại nghiện rượu và không bảo vệ nổi con cái. Họ thậm chí không được đến trường và đã sống những ngày tháng chẳng khác gì địa ngục.
Nghe hai tên trộm kể về câu chuyện tuổi thơ mà Nishikawa không thể kiềm được nước mắt. Anh nói với họ rằng:
- “Trong nhà tôi không có gì giá trị cả. Nhưng những gì ở đây, các anh có thể mang đi hết nếu muốn.”
Sau đó, khi bầu không khí không còn căng thẳng, Nishikawa châm một bình trà nóng, loại trà mà anh mang theo từ quê nhà, mời họ ngồi xuống cùng uống trà và trò chuyện trong suốt 8 tiếng đồng hồ.
Trong cuộc trò chuyện, biết được ngay hôm đó chính là sinh nhật của một người trong số họ, Nishikawa đã chơi bản nhạc “Happy Birthday” để chúc mừng.
Từng âm điệu nhẹ nhàng vang lên, tên trộm ôm mặt khóc nức nở.
Cuối cùng, họ trở nên thân thiết. Một trong hai tên trộm nói:
- “Tôi thích văn hóa của người Nhật các anh, nơi mà con người luôn đối xử nhẹ nhàng và tử tế với người khác.”
Họ để lại tất cả đồ đạc định lấy cắp và rời đi. Trước khi họ bước ra khỏi cửa, Nishikawa đã kịp trao đổi số điện thoại với họ, anh nói:
- “Tôi đang luyện tập chăm chỉ và một ngày nào đó tôi sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc lớn.
Tôi muốn mời các anh đến dự. Vì vậy, hy vọng rằng các anh hãy dừng việc trộm cướp lại và tìm một công việc tử tế.”
Sau đó, hai tên trộm đã hoàn lương, họ xin được công việc làm lao công, và bắt đầu bước đi trên con đường đúng đắn.
Giữ đúng lời hứa, Nishikawa mời họ làm khách mời tại buổi hòa nhạc của mình với tư cách khách mời đặc biệt. Trên sân khấu, họ ôm nhau trong nước mắt, cùng tôn vinh những nỗ lực và thành quả của cả hai bên.
Suy cho cùng chúng ta cũng chỉ là những con người bình thường, chẳng phải bậc thánh nhân nào cả. Nên việc căm ghét, hận thù ai đó là điều vốn dĩ rất bình thường.
Thế nhưng tôi tin rằng bằng cách lắng nghe và thấu hiểu, chúng ta có thể gỡ bỏ những nút thắt, hoá giải những hận thù. Từ đó khiến mối quan hệ giữa người với người trở nên tốt đẹp hơn.
Ngày nay, tình yêu thương ấm áp đang dần mai một trong cộng đồng người Nhật. Thế nên những câu chuyện về tình người ngày càng trở nên đáng trân trọng.
Cho đến nay, tình bạn giữa các nhân vật được nhắc đến trong câu chuyện vẫn đang tiếp tục bền chặt. Quả là một điều đáng quý.
Tác giả: Abe Kengo
Biên dịch: Maeri Phương Kỳ