Phương pháp truyền tin trong thời đại Samurai
Phương pháp truyền tin trong thời đại Samurai
Hơn 150 năm trước, trong thời kỳ Edo, giai đoạn mà Nhật Bản nằm dưới sự cai trị của tầng lớp Samurai.
Lúc này sự tồn tại của điện đã được xác nhận, nhưng vẫn chưa được đưa vào sử dụng trong cuộc sống hàng ngày.
Nếu tôi nói rằng, vào thời đó, vốn đã có một hệ thống tương tự như liên mạng ( Internet) đã tồn tại, thì liệu Quý vị có tin không?
Nắm bắt được thông tin như ở thời hiện đại
Tôi tin rằng những người kiếm được lợi nhuận từ cổ phiếu và ngoại hối ngày nay đều tận dụng tối đa mạng Internet để có được thông tin trước bất kỳ ai khác. Điều này cũng giống với trước đây.
Ngày xưa ở Nhật Bản, có những nhà đầu tư kiếm được lợi nhuận bằng cách mua bán gạo. Khi giá gạo tăng ở một khu vực nào đó, các khu vực lân cận cũng sẽ theo đó mà dần dần tăng giá theo . Vì vậy, nếu có thể nắm được thông tin từ xa trước bất kỳ ai khác, thì có thể kiếm được lợi nhuận tối đa nhất.
Thông tin và truyền thông trong thời đại không có điện
Vào cái thời mà điện thoại không có, và tất nhiên là mạng Internet cũng không, vậy thì làm thế nào mà người xưa có thể truyền được thông tin đi xa?
Câu trả lời chính là vào thời đấy có một phương pháp truyền tin gọi là “vẫy cờ” được sử dụng.
Vì khoảng cách có thể nhìn thấy cờ bị hạn chế nên những người ở đủ gần nhìn thấy được thông tin từ cờ sẽ tiếp tục sử dụng cách vẫy cờ này để tiếp tục truyền thông tin cho những người tiếp theo. Thông tin tiếp tục được truyền đi theo hình thức chuyển tiếp.
Nội dung của thông tin liên lạc được xác định bởi cách vẫy cờ và màu sắc của cờ, dựa vào những yếu tố này, người tiếp nhận thông tin có thể tìm ra nơi bán và giá bán của một mặt hàng nào đó.
Tất nhiên, đây là một phương pháp thủ công, không giống như mạng Internet ngày nay, nhưng về mặt cấu trúc thì nó tương tự như liên mạng Internet.
Tôi nghĩ có thể coi nó giống như tổ tiên của mạng Internet.
“Tổ tiên” mà tôi muốn nói đến ở đây là về mặt xuất phát điểm, chứ không mang nghĩa là Internet bắt nguồn từ hình thức truyền thông tin bằng cách vẫy cờ này.
Khi số lượng kẻ thù tăng lên, ai trở thành nạn nhân?
Người đầu tiên nghĩ ra giao tiếp vẫy cờ này đã thực hiện truyền tin một cách bí mật, nhưng theo thời gian, nó đã bị những đối thủ thậm chí còn mạnh hơn phát hiện ra, không còn giữ được tính bảo mật.
Có lợi cũng cón cả hại, nhưng cuối cùng người trở thành nạn nhân là những người làm công việc đưa thư ( trong tiếng Nhật gọi là hikyaku ). Họ giống như nhân viên bưu điện ngày nay.
Thời đấy, những người đưa thư sẽ cầm những bức thư tay, chạy liên tục đến nơi được giao phó. Đi đôi với công việc này, họ là những người sở hữu sức chạy bền bỉ và tốc chạy mà ngay cả các vận động viên chạy bộ đường trường ngày nay cũng phải kinh ngạc.
Khi giá gạo thay đổi, chính phủ sẽ sử dụng người đưa thư để hướng dẫn các khu vực khác nhau điều chỉnh giá, nhưng giao tiếp vẫy cờ đột nhiên xuất hiện và truyền thông tin nhanh hơn, khiến việc làm của những người đưa thư trở nên vô nghĩa.
Vì lý do này, chính phủ vào thời điểm đó đã cấm phương pháp giao tiếp vẫy cờ.
Hiệu quả ở một nơi không ngờ tới?
Mặc dù đã bị cấm, nhưng có vẻ như có khá nhiều người vẫn bí mật sử dụng phương pháp vẫy cờ này.
Và cũng không ngờ rằng bằng chính cách này, các thông tin mật đã được truyền đi an toàn,
cứu lấy Nhật Bản về sau.
Vào giai đoạn Nhật Bản bị xâm lược từ các nước khác, phương pháp này đã được hồi sinh như một cách để truyền đạt tin tức quan trọng mà vẫn đảm bảo được sự tuyệt mật.
Ban đầu đó chỉ là một phương pháp để kiếm tiền, nhưng khi đất nước rơi vào lâm nguy thì đây lại trở thành hình thức giao tiếp quan trọng, giúp cứu nguy kịp thời.
Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, để có thể kiếm được nhiều tiền hơn người khác đòi hỏi chúng ta phải vận dụng đầu óc, đưa ra những ý tưởng mới, đi kèm với cả khả năng thực hiện thì mới có thể cạnh tranh trong môi trường sống đầy rẫy sự khắc nghiệt.
Trong môi trường của thời đại ngày nay, Quý vị sẽ sử dụng loại ý tưởng nào để kiếm tiền?
Tác giả: Abe Kengo
Biên dịch: Lê Phương Kỳ