Quần lót cũng được cho thuê – Độc đáo đời sống thời Edo

Quần lót cũng được cho thuê Đc đáo đời sống thời Edo

 

 

Trong 260 năm cuối cùng khi Samurai cai trị Nhật Bản, giai đoạn này được gọi là thời Edo.

Thủ đô thời bấy giờ là Edo, nay là khu vực phía Đông Tokyo.

Tại đây, cuộc sống được xây dựng trên nguyên tắc không tích trữ, tiền kiếm được tiêu ngay trong ngày. Người dân gần như không sở hữu tài sản. Thậm chí, đến cả quần lót cũng phải đi thuê để mặc.

Tại sao người dân thời đó lại sống như vậy? Xin mời Quý vị cùng tìm hiểu về đời sống của người dân Edo thông qua nội dung lần này!

 

Edo – vùng đất đông dân nhất thế giới

Đỉnh điểm vào khoảng năm 1720, dân số Edo đã vượt quá 1 triệu người.

Con số này thậm chí còn nhiều hơn so với dân số ở cả London và Paris lúc bấy giờ.

 

Với mật độ dân số tập trung dày đặc, nhà ở của người dân nơi đây thì lại toàn là nhà gỗ. Chỉ cần một đám cháy xảy ra, ngọn lửa sẽ nhanh chóng lan khắp khu dân cư, trở thành thảm họa lớn.

Chính vì thế, lối sống không sở hữu nhiều đồ đạc đã trở thành điều cơ bản. Bởi một khi hoả hoạn xảy ra, tất cả sẽ biến thành tro bụi.

 

Không chỉ đồ đạc, tiền bạc cũng tương tự như vậy. Người lao động sẽ được nhận thù lao của họ vào cuối ngày. Làm ngày nào thì nhận thù lao ngày đó và tiêu hết chứ không để lại.

 

Thêm một đặc điểm khác biệt vào thời Edo nữa là tỷ lệ nam nữ.

Là vùng đất nơi có nhiều việc làm kiếm tiền, đàn ông từ khắp các vùng kéo về đây để kiếm sống, gây ra sự khác biệt về tỷ lệ giới tính. Theo đó, tỷ lệ ước tính là 5:9, tức nam nhiều hơn hẳn nữ.

Với sự chênh lệch này, nhiều đàn ông thời bấy giờ không có cơ hội tìm được bạn đời. Nhiều người từ bỏ việc kết hôn và chấp nhận cuộc sống cô đơn lẻ bóng, thế nên việc tích góp tài sản đối với họ mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.

 

Sách cho thuê là chuyện thường

Khác với châu Âu, Nhật Bản thời Edo có công nghệ in khắc gỗ khá phổ biến. Khắc chữ hoặc hình lên ván gỗ phẳng, rồi in lên giấy. Chỉ cần một bản gốc, có thể theo cách này in được rất nhiều bản in. Phần lớn các tác phẩm tranh ukiyo-e nổi tiếng cũng được in bằng cách này.

Những bản in này sẽ được thuê khi cần thay vì mua. Bởi người Edo hiểu rõ rằng khi hoả hoạn xảy ra, họ sẽ không giữ được gì cả.

 

Quần áo, thậm chí cả quần lót cũng được cho thuê

Trang phục thường ngày của người Nhật thời đó chính là kimono. Từ những bộ đồ đắt tiền để dự tiệc, đến cả những bộ mặc thường ngày đều có thể đi thuê. Mặc vài ngày xong thì trả lại, rồi tiếp tục thuê cái mới. Cứ như vậy không cần phải giặt giũ, những người đàn ông độc thân không có vợ chăm sóc cũng cảm thấy thoải mái hơn.

 

Đặc biệt hơn, không chỉ lớp trang phục mặc bên ngoài, đồ lót bên trong cũng được cho thuê.

Đồ lót mà đàn ông Nhật Bản mặc thời đó được gọi là “fundoshi”, một mảnh vải dài quấn quanh hông, Quý vị có thể hiểu nó tương tự như một chiếc “khố” bằng vải, được quấn ngang hông để che những “chỗ cần che”. Cả loại đồ lót này cũng được cho thuê. Và tương tự như kimono, những chiếc fundoshi này cũng được người thuê… mặc vài ngày rồi trả lại.

 

Giá thuê một bộ đồ lúc bấy giờ bằng khoảng 1/3 giá mua mới.

Tính ra thì không hề rẻ, nhưng vào thời đại mà máy giặt chưa được phát minh, đồ đạc chỉ có thể giặt tay thì đối với những người đàn ông độc thân, đây lại là một giải pháp tốt và tiện lợi.

Bên cho thuê thì gom đồ khách vừa trả lại, đến khi đủ nhiều thì giặt một lần rồi quay vòng cho thuê tiếp.

Chỉ cần cho thuê khoảng 3 lần là thu hồi vốn, trong khi fundoshi là loại trang phục mặc lót có tuổi thọ cao, có thể cho thuê nhiều lần trong khoảng thời gian dài, nên việc cho thuê đồ lót này mang lại lợi nhuận khá cao.

 

Cá nhân tôi thì, dù thế nào đi nữa, tôi không bao giờ muốn mặc lại quần lót mà người khác đã mặc qua… dù có giặt qua bao nhiêu nước đi chăng nữa.

 

 

Ngày nay, có nhiều mô hình kinh doanh cho thuê, nhưng để cho thuê cả những vật dụng dùng hằng ngày như thế này thì có vẻ hiếm.

Thử nhìn lại và tìm hiểu về cuộc sống thường nhật của những người ở thời đại trước biết đâu cũng là một ý hay để chúng ta có thể nảy ra một ý tưởng kinh doanh mới nào đó Quý vị nhỉ!

 

 

Tác giả: Abe Kengo

Biên dịch: Maeri Phương Kỳ

Xem thêm: