Kỹ nữ thời Edo
Kỹ nữ thời Edo
Vào thế kỷ thứ 18, Edo là thành phố có mật độ dân số tập trung dày đặt nhất trên thế giới. Nơi này ngày nay là khu vực phía Đông Tokyo.
Thời bấy giờ có một quy định rằng các samurai cấp cao từ khắp Nhật Bản phải luân phiên sinh sống tại Edo, nhờ đó mà nơi đây trở thành một đô thị sầm uất với vô vàn công việc.
Do lượng lớn đàn ông từ các địa phương đổ về tìm việc làm, tỉ lệ nam nữ trở nên mất cân bằng nghiêm trọng. Hậu quả là có rất nhiều người đàn ông phải sống trong cảnh cô đơn lẻ bóng, không tìm được bạn đời.
Và trong bóng tối của thành phố phồn hoa ấy, có những người phụ nữ đã âm thầm, lặng lẽ, lây lất mưu sinh.
Để biết được họ là ai, xin mời Quý vị các bạn cùng tìm hiểu thông qua nội dung lần này!
Edo – kinh đô ngập tràn kỹ nữ
Vào thời kỳ này, ở Edo có một khu phố nơi hoạt động mại dâm được pháp luật cho phép, đó chính là Yoshiwara. Tại đây, những người phụ nữ xinh đẹp xếp hàng trong khu phố tráng lệ, và trong số đó, những kỹ nữ được xếp vào lớp cao cấp được gọi là “Oiran”.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể vào làm việc tại nơi này.
Một số phụ nữ khác hoạt động tại những khu gọi là “Okabasho”, các cơ sở mại dâm không chính thức. Tuy nói không được chính thức công nhận nhưng thực tế những cơ sở này vẫn được ngầm chấp thuận.
Và thấp hơn cả “Okabasho” chính là tầng lớp kỹ nữ được gọi là “Yotaka”.
Cuộc đời bi thảm của những kỹ nữ “Yotaka”
Vì hoạt động cá nhân, những kỹ nữ này phải tự tìm khách hàng cho mình. Họ thường đứng trong góc tối, dưới gầm cầu, mời chào những người đàn ông đi ngang qua. Không có quán xá hay phòng ốc, họ chỉ mang theo một tấm chiếu rơm để hành nghề.
Sau mỗi lần “vui vẻ” với khách, họ được trả 24 mon (文), theo đơn vị tiền tệ thời bấy giờ. Một số tiền vô cùng ít ỏi, chỉ đủ để có thể mua một bát mì không có thịt. Thế nhưng để kiếm được số tiền ít ỏi ấy họ đã phải chấp nhận bán đi xác thân giữa trời đêm tăm tối, không có nổi một tấm màn che chắn.
Phần lớn Yotaka là những phụ nữ đã trên 40 tuổi. Một độ tuổi được xem là đã quá già đối với phụ nữ thời đó.
Họ dùng than củi để che đi làn da lở loét trên đầu do bệnh tật, rồi bôi dầu lên mái tóc bạc dần của mình để làm bóng tóc.
Vào thời điểm đó, trong giới mại dâm lan truyền một căn bệnh tình dục gọi là giang mai. Việc những kỹ nữ mắc phải giang mai, đến mức tai bị hoại tử và rụng ra không phải là hiếm gặp. Không có phương pháp chữa trị, đi đến bước đường cùng, nhiều phụ nữ chỉ còn cách hành nghề Yotaka để sống sót.
Thế nhưng, không chỉ là cuộc sống mưu sinh khốn khó, đối mặt với họ còn là vô vàn bất hạnh bủa vây.
Bị khách mua vui quỵt tiền hay đánh đập hành hạ là chuyện thường ngày. Tàn nhẫn hơn, có những samurai giàu có còn thử độ sắc bén của thanh kiếm mới bằng cách chém vào các Yotaka, coi đó như một hình thức “thử kiếm”.
Dù tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, họ vẫn phải tiếp tục hành nghề để sống sót mà không còn con đường nào khác.
Đằng sau sự hào nhoáng, rực rỡ của một thành phố vẫn tồn tại những góc khuất, dù là bây giờ hay trước kia cũng vậy. Và sự tồn tại của những kỹ nữ Yotaka chính là một ví dụ tiêu biểu cho góc khuất thời Edo.
Đây là cũng là một ví dụ chứng minh cho việc nếu chỉ muốn sống an nhàn từ khi còn trẻ, không tự thân vận động, không cố gắng khi còn có thể cố gắng, thì những ngày tháng sau này, khi sức khoẻ và thanh xuân đã qua đi, cuộc sống chắc chắn sẽ rơi vào khốn khổ.
Để có được cuộc sống an nhàn khi về già, thì chỉ có cách cố gắng học tập, làm việc chăm chỉ ngay từ khi còn trẻ. Tri thức, tài chính, những thứ tích góp được từ hôm nay sẽ là những thứ quyết định cuộc sống của chúng ta về sau.
Tác giả: Abe Kengo
Biên dịch: Maeri Phương Kỳ